Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Mùa hạ như một thước phim quay chậm, cứ lần lượt thoắt ẩn thoắt hiện từng khoảnh khắc êm đềm xưa. Đó là những kỉ niệm thời còn cắp sách đến trường, thời còn níu áo nhau với trò cút bắt, hay nhặt những “lá thuộc bài” về ép trong trang tập để “cầu trời” trúng tủ để trong những kì thi đạt điểm cao. Nhưng có lẽ, màu hoa phượng đỏ thắm sân trường trưa như khơi lại những giờ anh chờ em qua lối đó…



Anh đợi em nắng hè lấp lánh
Cánh phượng bay đỏ thắm đường trưa
Hỏi xem người em gái về chưa
Mà nghe tiếng thời gian buông nhịp…


Dưới sân trường rợp nắng, cô bạn nhỏ hằng ngày vẫn ban tặng cho tôi một nụ cười vô giá. Thế là tôi cứ chờ, chờ được em trao cho những ánh nhìn xa xôi không chủ đích. Rồi một ngày kia tôi đánh liều nhìn thẳng vào em. Đôi mắt của em chợt bối rối hay chính tâm hồn tôi cũng vẩn vơ không biết mình đang làm cái trò gì. Ngượng ngùng và kín đáo, tôi đã trộm yêu cô bạn nhỏ chưa quen…


Rồi cứ mỗi lần gặp nhau, hai đứa cứ nhìn đăm đăm không định hướng. Tôi khẽ lấy một nhánh hoa phượng cài lên tóc của em. Em im lặng. Chợt có tiếng ve xao xác tràn về, râm ran như bản nhạc trầm buồn nhưng cũng rất bay bổng của thiên nhiên. Tự nhiên tôi muốn làm ve, được tự tay kéo chiếc dương cầm vĩ đại kia để cho em nghe từng giai điệu yêu thương mà tôi muốn bày tỏ. Hạ đến không mang cho mình sắc nắng chói chang và lộng lẫy nữa, vì hạ đang ẩn nấp trong mắt em, long lanh vào rạo rực dường bao.


Tháng tư vọng về tiếng trống tan trường. Có người bảo rằng mùa hạ cũng là mùa chia tay, mùa của những khoảnh khắc day dứt trong niềm lưu luyến bè bạn. “Em đi nhé…!”. Chợt tôi đứng lặng. Em về đâu hỡi gió nắng hạ ơi! Em về đâu, có còn những phút chờ nhau lẳng lặng cầm tay, có còn những trang lưu bút viết vội về kỉ niệm buồn vui ngày ngày lên lớp. Thoảng đâu đây còn văng vẳng dáng hạ cười khẽ khàng buông mảnh áo nắng vàng rươi.


Gió chiều nay thổi về hào phóng/ Mùa phượng về đỏ nắng yêu thương…

Sưu tầm.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét